GiadinhNet- Sau 8 năm chạy chữa khắp nơi, vợ chồng chị Đỗ Thị Huyền mới sinh được mụn con. Năm 2011, bé Nguyễn Thái Dương chào đời trong niềm hạnh phúc vô bờ bến của gia đình chị, nhưng rồi chỉ sau đó một năm rưỡi, cậu bé bỗng nhiên bị chảy máu mồm, máu mũi. Khi bác sĩ báo tin con trai chị bị bệnh ung thư máu cũng là lúc vợ chồng chị cảm thấy đất dưới chân mình như sụp đổ... Các bác sĩ ở Viện Huyết học Truyền máu Trung ương có lẽ đã quá quen với hình ảnh anh Nguyễn Hữu Bình hàng ngày chăm sóc cậu con trai Nguyễn Thái Dương. Đây là đợt truyền hóa chất thứ 5 của cậu bé. Nước da tuy nhợt nhạt nhưng không giấu được vẻ đẹp đáng yêu và ánh mắt trong veo của Nguyễn Thái Dương. Có cảm giác như anh Bình đã nhận hết về mình nỗi đau, sự vất vả để đổi lấy cho con trai sự hồn nhiên, mạnh khỏe như bao đứa trẻ khác. Nhưng tiếc thay, tình yêu thương của anh và vợ dẫu rộng lớn như trời bể cũng không thể nào gánh chịu được những cơn đau hành hạ đứa con còn đang ở tuổi tập nói, sau những ngày đón nhận những đợt truyền hóa chất. Ánh mắt nặng trĩu, anh Nguyễn Hữu Bình kể về những “ngày vui ngắn chẳng tày gang” của đời mình: “Năm 2000, tôi thoát ly gia đình vào Lâm Đồng làm ăn. Nghề lái xe vốn chẳng giàu có gì nhưng đời tôi kể như may mắn khi gặp được người phụ nữ của đời mình. Cô ấy là giáo viên dạy lớp 9, quê ở Nam Định, còn tôi quê ở Hà Tây cũ. Chúng tôi quen rồi yêu nhau. Năm 2004 chúng tôi làm đám cưới rồi mua một mảnh đất nhỏ ở vùng núi thuộc xã Minh Loan, huyện Đức Trọng, Lâm Đồng dựng một mái nhà nhỏ. Cũng như bao cặp vợ chồng khác, chúng tôi cũng mong có một đứa con để bế bồng nhưng một năm, hai năm... vẫn không thấy dấu hiệu gì. Năm 2007, nhận thấy không còn là chuyện bình thường nữa, chúng tôi đến bệnh viện Từ Dũ TP. HCM để kiểm tra. Bác sĩ nói, vợ tôi bị đa nang buồng trứng. Hai năm liên tục, vợ chồng tôi kiên trì theo đuổi nhiều đợt chữa trị ở bệnh viện Từ Dũ, bao nhiêu tiền đổ hết vào việc chữa bệnh nhưng kết quả vẫn vô vọng". Nghẹn lời, một lát sau anh Bình mới kể tiếp: "“Có bệnh thì vái tứ phương”, vợ tôi quay sang uống thuốc nam. Hễ nghe ở đâu có thầy hay, thuốc tốt là tôi lại vay mượn tiền rồi bắt xe đi lấy cho vợ. Ngược lại với lời khẳng định của các thầy lang, uống không biết bao nhiêu là thang thuốc mà vợ tôi vẫn không thể mang thai. Cũng có lúc nản chí lắm, vì cứ hi vọng rồi lại thất vọng. Nhịn ăn nhịn tiêu để mong có một mụn con mà sao khó thế. Năm 2010, được mọi người giới thiệu, vợ chồng tôi lại ra Hà Nội tìm kiếm tiếp cơ hội". Bé Nguyễn Thái Dương chào đời trong niềm hân hoan của cả gia đình, bạn bè. Lúc mới sinh ra, cháu vô cùng bụ bẫm và kháu khỉnh. Tại bệnh viện phụ sản Trung ương, vợ anh Bình được bác sĩ Tuấn trực tiếp chữa trị, mổ bóc tách đa nang buồng trứng vào tháng 6/2010. Cuối năm đó, niềm vui như vỡ òa khi bác sĩ thông báo vợ anh đã mang thai tự nhiên. "Năm 2011, con trai tôi chào đời khiến ai cũng mừng rỡ chúc mừng. Cháu sinh ra khỏe mạnh, bụ bẫm và kháu khỉnh vô cùng. Cuối năm 2012, cháu bỗng nhiên bị sốt nặng trong 3 ngày rồi máu mũi, máu mồm cứ trào ra. Vợ chồng tôi hốt hoảng đưa cháu lên bệnh viện cấp cứu. Tại đây, các bác sĩ xác định, con trai tôi bị bệnh ung thư máu. Vợ chồng tôi như ngất lịm vì ông trời thật quá bất công với chúng tôi. Chạy chữa bao nhiêu năm mới sinh được mụn con, vậy mà nỡ lòng cướp đi sức khỏe của cháu, không cho cháu sống cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác...”, người cha kể. Để có thời gian chăm sóc con ở bệnh viện, không chỉ anh Bình phải nghỉ việc mà ngay cả chị Huyền cũng phải thôi dạy học để túc trực bên con. Vẫn biết nhà không có người đi làm sẽ còn khó khăn hơn gấp bội, nhưng những đợt truyền hóa chất, Thái Dương còn nhỏ nên không thể chống chọi được với con đau vật vã, cứ quấy khóc liên tục. Vậy là một người ôm con, một người làm “chân chạy” ở bệnh viện. Đầu năm 2013, vợ chồng anh quyết định chuyển về quê ở huyện Chương Mỹ để gần anh gần em gia đình bên nội, lại nhờ cậy sự giúp đỡ của anh em họ hàng. “Thương nhất là sau những đợt truyền hóa chất, tóc cháu cứ rụng dần đi. Mọc rồi lại rụng. Thấy đầu mình tự nhiên trọc lóc, cháu thắc mắc: “Tóc của con đâu hết rồi? Sao con lại không có tóc hả bố?”. Những lúc ấy vợ chồng chỉ còn biết gạt nước mắt quay đi. Hay như Tết nhất đã cận kề đến nơi nhưng một manh áo mới cho con, anh chị cũng không dám nghĩ tới. "Tất cả đều là đi xin, hoặc anh em, bạn bè biết hoàn cảnh gia đình, thương Thái Dương ốm đau nên tự nguyện mang quần áo đến cho cháu. Cũng đỡ được một khoản lớn cho gia đình", anh Bình ngậm ngùi nói. Hỏi anh Bình, cả hai vợ chồng đều nghỉ việc thì lấy đâu tiền để chữa bệnh cho con, anh nói: "Không phải đến bây giờ vợ chồng chúng tôi mới đi vay mà ngay từ thời chữa bệnh vô sinh, vợ chồng cũng quay quắt lấy chỗ nọ đập chỗ kia. Lúc đó, hai vợ chồng còn khỏe mạnh nên còn chăm chỉ làm lụng, chắt chiu được. Giờ cả hai vợ chồng mỗi người một đứa nên chủ yếu nhờ vào sự giúp đỡ của bạn bè. Mỗi lần truyền hóa chất là phải nằm viện cả tháng trời. Như lần này là hơn một tháng rồi. Do cháu vẫn thuộc diện trợ cấp trẻ dưới 6 tuổi nên cũng đỡ khá nhiều. Vậy mà mỗi lần cũng mất ba bốn mươi triệu đồng. Cả hai vợ chồng đều không có việc, nếu không được bạn bè thương tình cho vay thì chắc con tôi cũng khó sống đến hôm nay. Cũng có người đòi đấy, nhưng đồ đạc trong nhà bán hết rồi, họ cũng thông cảm chứ không ai nghĩ đến chuyện đòi lại ngay lập tức. Tôi thì cứ 20 ngày lại phải vào viện nên có muốn xin đi làm việc gì cũng khó...”. Giờ đây, hoàn cảnh của vợ chồng anh Bình lại càng khó khăn hơn gấp bội khi gia đình anh lại vừa đón thêm một thành viên mới. Chị Huyền mới sinh cháu thứ 2 được 5 tháng nên việc chăm con ở bệnh viện hoàn toàn ủy thác cho một mình anh Bình. Dù có cuộc sống trên giường bệnh nhiều hơn ở nhà, nhưng từ khi biết mình có em, Thái Dương như ý thức hơn về vai trò làm anh. Cậu bé bớt khuấy khóc hơn, bớt “chê” thuốc và đồ ăn hơn mỗi khi bố Bình dỗ dành: “Con phải ngoan để nhanh khỏi bệnh còn về thăm em bé chứ?”. Vẫn biết sự sống của con trai là “ngày nào biết ngày ấy”, vẫn biết nỗi đau, sự khó nhọc chập chờn cả trong giấc ngủ, trong những bữa cơm nuốt vội, nhưng vợ chồng anh Bình vẫn không ngừng hi vọng và tin tưởng sự nỗ lực chiến đấu với bệnh tật của con trai sẽ được đền đáp... Bé Nguyễn Thái Dương lúc nhỏ vô cùng đáng yêu và hiếu động (Ảnh do gia đình cung cấp) Sau những đợt truyền hóa chất, đầu Nguyễn Thái Dương lại rụng hết tóc (Ảnh do gia đình cung cấp) Anh Nguyễn Hữu Bình luôn túc trực bên con trong những ngày "cắm chốt" ở bệnh viện (Ảnh T.H) Mọi sự giúp đỡ tới bé Thái Dương - mã số 52 - xin gửi về: 1. Bệnh nhi Nguyễn Thái Dương, Khoa Nhi, Viện Huyết học truyền máu Trung ương. 2. Ủng hộ trực tuyến trên Vòng tay nhân ái/Giadinh.net.vn. Đề gửi: Mã số 52. 3. Ủng hộ trực tiếp tại Qũy "Vòng tay nhân ái", tòa soạn Báo Gia đình & Xã hội. Địa chỉ 138A Giảng Võ, Ba Đình, Hà Nội. Đề gửi: Mã số 52. Mọi thắc mắc, xin gửi tới email: honghanh@giadinh.net.vn hoặc số điện thoại: 0982. 194. 868. 4. Ủng hộ VNĐ qua ngân hàng TMCP Công thương Vietinbank: Tên tài khoản: Báo Gia đình và Xã hội. Số tài khoản:102010001362871, Ngân hàng TMCP Công thương, chi nhánh Ba Đình, Hà Nội. 5. Ủng hộ VNĐ qua ngân hàng Nông nghiệp & Phát triển nông thôn Agribank: Tên tài khoản: Báo Gia đình và Xã hội. Số tài khoản:1303 201 045 980. Ngân hàng nông nghiệp và phát triển nông thôn, chi nhánh Hà Thành, Hà Nội. 6. Ủng hộ VNĐ qua ngân hàng TMCP Ngoại thương Vietcombank: Tên tài khoản: Báo Gia đình và Xã hội. Số tài khoản: 0611001911287. Ngân hàng TMCP Ngoại thương, chi nhánh Ba Đình, Hà Nội. 7. Ủng hộ USD qua ngân hàng Vietinbank: Tên tài khoản: Báo Gia đình và Xã hội. Số tài khoản:102020000189568, Ngân hàng TMCP Công thương, chi nhánh Ba Đình, Hà Nội, Việt Nam. 8. Ủng hộ USD từ nước ngoài qua ngân hàng Vietinbank: VIETNAM JOINT STOCK COMMERCIAL BANK FOR INDUSTRY AND TRADE Swift Code: ICBVVNVX Further credit to: VIETNAM JOINT STOCK COMMERCIAL BANK FOR INDUSTRY AND TRADE - BADINH BRANCH Swift Code: ICBVVNVX124 - Thông tin người nhận: Beneficiary name: Báo Gia đình và Xã hội Account Number: 102020000189568 Đề gửi Mã số 52Thanh Hà