Còn bao Luyện, Dưỡng đang núp bóng trong chúng ta?

Thảo luận trong 'CHUYỆN XÃ HỘI' bắt đầu bởi bichphuong, 20/2/12.

  1. bichphuong

    bichphuong
    Expand Collapse
    Active Member

    Tham gia:
    12/12/11
    Bài viết:
    182
    Thích đã nhận:
    72
    Money:
    0$
    (Vnexpress) - Phải chăng Nguyễn Hữu Dưỡng không biết Lê Văn Luyện vừa cướp tiệm vàng, và không biết là nếu như hắn đã 18 tuổi thì sẽ bị xử tử? Tôi chắc là Dưỡng biết, nhưng sao hắn không sợ, hắn vẫn làm?

    Liên tiếp các tội ác diễn ra với mức độ tàn bạo như một hồi chuông nhức nhối, báo động khẩn cấp về sự tha hóa nhân cách con người trước hấp lực của vật chất.

    Có thể nói ở nước ta ngày càng có nhiều vụ phạm tội diễn ra mới mức độ rất nghiêm trọng, mất hết tính người. Tội phạm xuất hiện từ nông thôn tới thành thị, từ quan chức cấp cao cho tới nông dân. Từ người hiểu biết có học vấn cao cũng như người không có học thức.

    Tôi lấy ví dụ như cách đây không lâu xảy ra vụ thầy giáo hiệu trưởng trường PTTH mua dâm học sinh của chính mình và không những thế còn môi giới luôn cho các quan chức cấp tỉnh khác. Còn về án mạng thì có thể nói kinh hoàng nhất là vụ án cướp tiệm vàng Ngọc Bích ở Bắc Giang.

    Vụ án làm phẫn nộ dư luận cả nước và những ai biết đến vụ án này đều thấy căm phẫn với hành vi đó. Vụ án ở Bắc Giang vừa xử xong, các báo đài đều đưa tin về vụ án đó, ai ai cũng biết. Ấy vậy mà giờ đây, chúng ta lại thấy một vụ án tương tự ở Hà Nội mà hung thủ gây án chỉ hơn tội phạm Lê Văn Luyện chỉ đúng chín tuổi và trước đó cũng có một lý lịch hết sức... trong sạch.

    Phải chăng đạo đức xã hội của chúng ta đang tụt dốc? Phải chăng hệ thống giáo dục của chúng ta không có nền móng? Phải chăng gia đình, nhà trường không đủ sức giữ gìn cái gốc trong mỗi con người. Hay là đạo đức trong từng con người chúng ta đang bị đồng tiền dần gặm nhắm nên không thể giáo dục, chỉ bảo cho chính con em mình, cho học trò, cho đồng chí mình?

    Phải chăng Nguyễn Hữu Dưỡng không biết Lê Văn Luyện vừa cướp tiệm vàng, và không biết là nếu như hắn đã 18 tuổi thì sẽ bị xử tử? Tôi chắc là Dưỡng biết, nhưng sao hắn không sợ, hắn vẫn làm?

    Vấn đề ở đây là ma lực đồng tiền. Ma lực đồng tiền nó quá ghê gớm, nó đã gặm nhắm hết phần “nhân" của hắn mà không những của hắn, mà là một phần “nhân" của xã hội chúng ta nói chung.

    Tôi đã thấy nhiều người đã nói: “trong thời buổi ngày nay, cái gì không mua được bằng tiền, thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền". Điều này chứng tỏ rằng nhiều người trong chúng ta quá coi trọng đồng tiền và sẵn sàng bán cả danh dự, nhân cách và cả tính mạng của chính mình, của người khác vì tiền.

    Mấu chốt ở đây tôi cho là vẫn ở sự giáo dục từ trong nhà trường và trong mỗi gia đình. Nếu như từ cơ bản chúng ta dạy được trẻ nhỏ luôn ý thức được “lấy bất cứ cái gì của người khác mà không xin phép là có tội", “của người không phải là của mình", “tự lực trong cuộc sống", “không bao giờ được phép gây gổ, đánh nhau"...thì có lẽ xã hội của chúng ta đã trật tự hơn, tốt đẹp hơn và ít bạo lực hơn.

    Nhưng hiện tại nhiều người đang chạy theo đồng tiền, sự chênh lệch giàu nghèo ngày càng lớn. Có nhiều những ông bố, bà mẹ cũng chỉ mong chờ lấn chiếm được một ít đất công, mỗi lần cơi nới lấn thêm một ít, bòn rút được ít nào của cơ quan thì bòn rút, của công, của xã hội là của mình, “cha chung không ai khóc"...

    Thử hỏi một xã hội còn những người như thế, những thế hệ như thế thì làm sao không có nhiều kẻ xấu người gian, thử hỏi làm sao mà con cái họ có thể học hỏi được?

    Liệu còn bao nhiêu “Lê Văn Luyện, Nguyễn Hữu Dưỡng" nữa đang núp bóng trong chúng ta? Câu trả lời nằm trong chính mỗi nhà trường, mỗi gia đình và trong chính mỗi chúng ta. Đừng để một tâm địa như Lê Văn Luyện thức giấc.

    Quý Hà​
     
  2. Chi Bảo

    Chi Bảo
    Expand Collapse
    Hội viên danh dự
    Staff Member

    Tham gia:
    26/11/11
    Bài viết:
    323
    Thích đã nhận:
    149
    Money:
    0$
    Cứ nhìn bao nhiêu con người hàng ngày đang thể hiện sự giận dữ, phê phán, lên án, buộc tội,..những gì họ đang thấy được, thì đủ biết lòng người đang thiếu sự bình an. Đã kích và lên án người khác thì dễ lắm, nhưng hạn chế chọn cách này, vì cứ thế thì góp phần làm con người trở nên bi quan và yếu đuối trước hoàn cảnh.

    Nếu tự thấy mình chưa rơi vào hoàn cảnh bi đát lắm thì hãy vui lên đi. Năng lượng của niềm vui, của tình thương sẽ ngày càng lấn át những đám mây u tối kia. Tùy theo khả năng của mình, hãy đóng góp một phần công sức vào xã hội. Hãy giang tay giúp đỡ vô điều kiện bất kỳ ai đang ở gần bạn nhất. Rồi chúng ta sẽ lại gặp nhau trong tình thương mến thương, bận lòng chi những con người đang lầm lỗi.

    Tại sao chúng ta lại mặc cảm, yếu đuối khi đứng trước những người nhiều tiền của? nhất là khi biết được những đồng tiền đó do họ mánh mung, tham nhũng mà có? Có phải chúng ta đã tự làm cho mình trở nên hèn nhát?

    Tại sao chúng ta không tự hào khi chúng ta sống bằng những đồng tiền lương thiện? Có phải chúng ta tự đánh mất bản thân mình?

    Vậy thì, hãy sống như chúng ta đang sống, thảnh thơi và bình yên, hãnh diện và mạnh mẽ. Chúng ta chỉ ngã mũ, cuối đầu trước những con người có tấm lòng rộng mở. Được như thế thì ta sẽ có một tương lai tươi sáng.

    Người đời vì thiếu hiểu biết có thể khinh thường và xúc phạm ta, nhưng ta cũng đừng thiếu hiểu biết mà tự giày vò mình như thế.
     
    thanhthao78 thích nội dung này.

Chia sẻ trang này