Sức Mạnh Của Nụ Cười

Thảo luận trong 'ĐỜI SỐNG TRẺ' bắt đầu bởi trangxu, 14/12/11.

  1. trangxu

    trangxu
    Expand Collapse
    Super Moderator
    Staff Member

    Tham gia:
    25/11/11
    Bài viết:
    67
    Thích đã nhận:
    8
    Money:
    0$
    Tôi là một cô gái “tầm tầm” từ gia cảnh, học vấn cho tới nhan sắc. Sau khi tốt nghiệp, tôi tìm được công việc cũng tương đối ổn định, ngày đi làm, thi thoảng gặp gỡ người yêu, bạn bè.

    Rồi cuộc tình của tôi lỡ dở, anh bỏ tôi đi chẳng có lý do gì rõ rệt. Nhưng câu nói bâng quơ của anh lúc chia tay làm tôi suy nghĩ mãi: “Em cứ lờ nhờ như vậy làm anh thấy mệt mỏi quá”. Tôi trở nên hoang mang. Nỗi buồn phiền này kéo theo thất vọng khác, công việc đang làm cũng trở thành gánh nặng. Cuộc sống của một cô gái mới hai lăm tuổi bỗng u ám và chẳng mấy chốc, tôi mất hết cả niềm vui sống, thường xuyên tự hỏi tại sao cuộc đời chẳng có gì để thiết tha, không thấy gì rõ rệt ở phía trước chờ đón.

    [​IMG]

    Tôi hoài nghi và tự ti khi nhìn người ta vui sống, có đôi có cặp, có cơ hội thăng tiến. Tôi núp trong cái vỏ bất cần và yếu đuối, tự nhủ rằng mình không muốn bon chen, không thích tranh giành, và cái quan trọng nhất, tim mình quá nguội lạnh để có thể mở lòng với bất kỳ ai. Tôi trách mình không may mắn, không có đôi chân dài, không xinh đẹp hút hồn. Tôi thầm trách cha mẹ không cho tôi điều kiện học cao, không quen biết rộng để nhờ vả. Tôi oán mọi người vô tình không ai muốn chia sẻ yêu thương tôi. Tôi giận cuộc đời tệ bạc, quay lưng với mình, nên cuối cùng, tôi chọn cách sống co mình lại, ngại va chạm, chán hòa đồng.

    Ngày tháng qua đi. Nỗi buồn cũng nguôi ngoai, nhưng cách sống “chậm lại” đó lậm đến độ tôi sợ đám đông, ngại ra đường, không hứng thú khi được rủ rê mời mọc tham gia một cuộc vui nào đó. Tôi thường xuyên từ chối gặp gỡ, hạn chế giao thiệp, càng chẳng có khái niệm muốn mở rộng quan hệ.

    Cơ quan tôi có thêm nhân viên mới. Cô gái trạc tuổi tôi, ăn mặc không quá model nhưng tươi trẻ, và đặc biệt là nụ cười thường xuyên trên môi. Nụ cười mà chính tôi cũng cảm thấy rạng rỡ đến khó hiểu. Cô ấy làm cho không khí trong phòng làm việc dường như trở nên nhẹ nhõm, ngay cả khi gặp khó khăn. Tôi nhìn cô bạn mới, lòng không khỏi băn khoăn tự hỏi, tại sao, cùng trang lứa với mình mà cô ấy lạc quan, yêu đời, nét mặt lúc nào cũng tươi vui? Có bí quyết gì chăng?

    [​IMG]
    Nụ cười làm cho người đối diện cảm thấy phấn chấn hơn

    Cô bạn gái quan tâm đến tất cả mọi người. Tìm hiểu mới biết, bạn hay cười dù vốn chẳng phải là người may mắn, cũng vất vả khó nhọc mới tạm được như hôm nay. Tôi chăm chú nhìn bạn, không thấy chút gì giả tạo hay cố gượng, mà từ trong tâm hồn, bạn lạc quan yêu đời. Bạn truyền tình yêu đó sang tôi bằng những câu hỏi thăm thân tình, bằng gói xôi buổi sáng, bằng thái độ xem như không thấy sự lạnh nhạt của tôi đáp lại. Bạn không có gì phải lấy lòng một ma cũ nhạt nhòa như tôi.

    Tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Ảnh hưởng từ cô bạn mới đó thật là đáng nể. Tuy chẳng dễ dàng gì để lột xác thay đổi một cô gái đã chìm đắm quá lâu trong đau khổ thất vọng, nhưng không có nghĩa là tôi phải bó tay. Tôi có thể dần cải thiện tình hình, bằng cách biết phân vân mỗi sáng khi mở tủ áo, bằng cách theo bạn đi học thêm, đi cà phê, đi siêu thị. Bạn kéo tôi ra khỏi nhà, khỏi bốn bức tường vô hình bấy lâu đã giam giữ tâm hồn tôi.

    Giờ, tôi vẫn còn là “gái ế”, nhưng tôi có nhiều bạn. Tôi đang học khiêu vũ ba buổi tối mỗi tuần ở nhà văn hóa quận. Tôi đi cà phê sách hàng tuần. Tôi tham gia công tác xã hội với Đoàn thanh niên công ty. Tôi còn là bà cô hài hước của mấy đứa cháu, thích ăn kem và sẵn sàng chơi banh với chúng. Tôi có thể trổ tài làm món rau xào và cá hấp cho cả nhà vào một ngày cuối tuần nào đó. Và quan trọng nhất là tôi đã biết cười. Cười thật tươi. Cười từ tâm của mình.

    Nhờ nụ cười đó, tôi tin rằng niềm vui và hạnh phúc cũng luôn mỉm cười với tôi.

    Theo Phụ Nữ Online​
     
    Sen thích nội dung này.

Chia sẻ trang này