Hơn 4 năm rồi, khối u quái ác đã khiến em phải từ bỏ ghế nhà trường, lầm lũi trong căn nhà chịu đựng nỗi đớn đau đến cùng cực. Nằm co quắp trên giường, em quay mặt vào tường để giấu đi khuôn mặt bị biến dạng của mình. Với hành trình giành giật sự sống từng ngày, có những lúc tưởng như không thể sống được, cậu bé vẫn thèm khát và hy vọng được sống chỉ bởi một điều thật giản đơn: được sống bên bố mẹ thì dù đau đớn mấy em vẫn cố chịu đựng. Suốt 4 năm qua, Lê Trung Tuấn chịu đựng những hành hạ từ khối u quái ác trên mặt. Cậu bé đáng thương ấy là Lê Trung Tuấn (SN 1998) tại khu phố 1, thị trấn Bến Sung, huyện Như Thanh (Thanh Hóa). Tuấn sinh ra kháu khỉnh, thông minh như bao đứa trẻ khác, suốt 5 năm liền ngồi trên ghế nhà trường, cậu bé Tuấn luôn là học sinh giỏi của trường tiểu học Hải Vân. Cuộc đời nghiệt ngã chỉ bắt đầu giáng xuống khi em lên 10 tuổi khiến việc học hành của em cũng dang dở, bắt đầu những ngày đau đớn, chiến đấu với bệnh tật trong cuộc sống khép kín đầy mặc cảm. Đó là vào một ngày tháng 3/2009, khi đó Tuấn đang học lớp 5, lúc đầu em thấy khó chịu ở mặt rồi một bên mũi trái bị tịt. Em được gia đình đưa đi từ bệnh viện huyện, rồi tỉnh cho đến các bệnh viện lớn ở Hà Nội. Sau gần 1 năm trời đi khắp các bệnh viện, cuối cùng các bác sỹ kết luận em bị u não xoang. Đến tháng 10/2009, Tuấn tiếp tục đi khám tại Bệnh Viện Tai- Mũi- Họng TW và được các bác sỹ ở đây chuẩn đoán em bị "U loạn sản sinh xương" nên không có khả năng mổ cũng như không có khả năng điều trị bằng tia xạ. Đây là căn bệnh hiểm nghèo hiếm gặp và khả năng tử vong cao. Gia đình em cũng không ngờ được chỉ những biểu hiện đơn giản đó lại là dấu hiệu của một căn bệnh hiểm nghèo quái ác. Cậu bé mặc cảm, lầm lũi làm bạn với 4 bức tường. Không dừng lại ở đó trong thời gian từ 2009 đến nay gia đình cũng đã đưa em đi khám các bệnh viện như Việt Nam - Cu Ba, Bệnh viện hữu nghị Việt Đức (điều trị 15 ngày và không thể mổ), Bệnh Viện Bạch Mai (điều trị 1 tháng), Viện K, Bệnh Viện Hi Vọng, Bệnh Viện Hạt Nhân Quân Đội, Bệnh Viện Tai- Mũi Họng… Tuy nhiên kết luận cuối cùng của các bác sỹ đều là: Bệnh hiểm nghèo, hiếm gặp và không thể mổ. Hôm vừa rồi, thấy thông tin trên báo nói về một trường hợp có căn bệnh gần giống với con mình, bố mẹ Tuấn lại gửi hồ sơ bệnh án vào bệnh viện Chợ Rẫy TPHCM, nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm từ bệnh viện, nhưng niềm hy vọng sẽ cứu được con thoát khỏi khối u quái ác vẫn chưa bao giờ vụt tắt đối với những người sinh thành ra Tuấn. Hiện nay, căn bệnh của Tuấn ngày càng xấu đi, đi lại cũng như ăn uống khó khăn vì mũi đã sưng to và đẩy 2 mắt về 2 phía nhưng chỉ có một mắt có khả năng thấy được còn mắt còn lại đã mờ đi và tai cũng bị điếc, mọi sinh hoạt như ăn, uống, thở của em đều bằng miệng. Không những thế, cứ vài ngày, máu từ mắt và mũi của em lại bị ộc ra ngoài. Nhìn cảnh cậu bé 14 tuổi nhỏ thó, nằm co quắp trong một góc giường, bên cạnh là những túi bông băng khiến cho ai chứng kiến cảnh ấy cũng không cầm nổi nước mắt. 14 tuổi nhưng Tuấn chỉ nặng 20kg, mỗi ngày em chỉ có thể ăn nửa bát cơm, chân và tay của em càng ngày cầng teo tóp lại. Cách đây 4 năm, lúc Tuấn 11 tuổi, em đã nặng 35kg, cao 1m42, nhưng từ khi bị bệnh, không ăn uống được nên ngày càng suy nhược. 4 năm bị bệnh, ngoài những ngày tháng theo xe cùng bố đi các bệnh viện, cậu bé chỉ biết ở trong phòng, không ra khỏi nhà vì những mặc cảm và tủi phận khi các ánh mắt đổ dồn về phía mình. 5 năm đi học, Tuấn luôn là cậu học trò ngoan và học giỏi. Điều đáng nói là Tuấn sinh ra sau 10 lần mang thai không thành của mẹ. Vì thế em ra đời là niềm hạnh phúc vô bờ của bố mẹ và họ hàng. Không ngờ cái niềm vui ấy lại chẳng tày gang thì nỗi bất hạnh đổ ập xuống ngôi nhà bé nhỏ ấy. Ôm đứa con trai tội nghiệp của mình vào lòng, chị Nguyễn Thị Hồng, mẹ của Tuấn sụt sùi kể lại: “Nhiều lần cháu ngủ dậy bảo đêm mơ thấy bà nội về (người bà đã mất) kéo tay cháu bảo đi với bà thôi, ở thế khổ lắm nhưng nó khóc bảo bố mẹ cứu con đừng để bà bắt con đi, con chỉ muốn ở với bố mẹ thôi, đau đớn con cũng chịu đựng được, thương con mà lòng đau như cắt”. Gạt những dòng nước mắt đang lăn, chị tiếp lời: “Những năm đi học cháu rất ngoan, luôn là học sinh giỏi của trường, không ngờ ông trời lại bắt cháu phải gánh căn bệnh quái ác này. Vợ chồng tôi cũng mang cháu đi khắp các bệnh viện, cứ nơi nào có hy vọng mổ được cho cháu là chúng tôi đều mang cháu đến nhưng đi đến đâu cũng chỉ nhận được cái lắc đầu. Vừa rồi tôi nghe nói trong Bệnh Viện Chợ Rẫy TP.HCM đã mổ được một trường hợp gần như của cháu nên gia đình cũng gửi hồ sơ bệnh án của cháu vào nhưng nghe nói bước đầu hội chẩn cũng phải mất trên 500 triệu. Chồng chạy xe tải, tôi thì bán mấy hàng vặt chỉ đủ sống chứ làm gì có số tiền lớn như thế. Nhưng nếu y học chữa được bệnh cho con thì có bán nhà, có đi ăn xin để lấy tiền mổ cho con thì tôi cũng đi”. Giờ đây sau những năm tháng chịu đựng sự hành hạ của bệnh tật em trở nên mặc cảm, lầm lũi như một cái bóng, mỗi ngày em làm bạn với 4 bức tường, héo hắt chờ ngày qua, đêm đến… Chia tay gia đình Tuấn, vẫn ám ảnh trong tôi lời nói của cậu bé: “Em thèm được trở về những ngày trước đây khi chưa bị bệnh, thèm khát được đến trường đi học, được vui chơi cùng bạn bè trang lứa mà không phải sợ ánh mắt của người đời”. Có ai không nghẹn lòng khi nghe cái khát khao cháy bỏng của một cậu bé mà đối với đứa trẻ nào sinh ra bình thường cũng đều được hưởng… Theo Dân trí